Đá và con người, mối liên hệ tương quan khăng khít

Con người và đá, những thực thể tưởng chừng như không liên quan, nhưng lại có một mối liên hệ tinh tế. Đá, cứng rắn và im lặng, đã vượt qua thử thách của thời gian và chứng kiến ​​những thăng trầm của cuộc sống. Chúng nằm im lặng, mang theo ký ức lịch sử và gợi lên cảm giác bình yên, vững chãi.

da-va-con-nguoi-moi-lien-he-tuong-quan-khang-khit

Con người, mềm yếu và giàu cảm xúc, diễn tả câu chuyện của riêng mình trên sân khấu cuộc đời. Chúng ta trải qua niềm vui và nỗi buồn, giận dữ và phẫn nộ, đối mặt với những thất bại và khó khăn, nhưng chúng ta cũng sở hữu một ý chí kiên cường và một tinh thần bất khuất. Khi gặp đá, chúng ta có thể cảm động trước sức sống bền bỉ của chúng. Chúng đứng vững trước mưa gió, giữ vững bản sắc thực sự của mình bất chấp thời gian.

Sức sống bền bỉ này đáng để chúng ta học hỏi và noi theo. Trong cuộc sống, chúng ta nên giống như đá, kiên định theo đuổi mục tiêu, kiên định với quyết tâm và không lay chuyển với quyết tâm của mình. Đá cũng có thể trở thành nơi an ủi cảm xúc của chúng ta.

Chúng ta có thể khắc những ước muốn và phước lành lên đá, để chúng chứng kiến ​​sự trưởng thành và chuyển hóa của chính mình. Khi chúng ta cảm thấy mệt mỏi và lạc lõng, việc tìm đến những viên đá mang theo hy vọng có thể mang lại cho chúng ta sức mạnh và lòng can đảm.

Có thể bạn quan tâm.

Đá, lặng lẽ mà kiên định. Nó thiếu đi vẻ rực rỡ của hoa, cũng không cao vút như cây, nhưng theo cách riêng độc đáo của nó, nó âm thầm tác động đến thế giới. Trải qua mưa gió, đá dần dần nhẵn mịn từ một tảng đá thô ráp thành hình tròn trịa cho đến những viên đá quý đầy màu sắc. Nó có thể được rửa sạch bởi nước, được mài giũa bởi thời gian, trở nên nhẵn mịn và cứng cáp.

Bất kể môi trường nào, nó vẫn bền bỉ, không bao giờ dễ dàng thay đổi hình dạng. Đôi khi, đá được người ta nhặt lên, dùng làm bậc thềm ven đường hay làm một phần của công trình. Nó âm thầm nâng đỡ người khác, chịu đựng những áp lực nặng nề mà không hề than vãn.

Xem thêm: 

Nó không khoe khoang, không tìm kiếm phần thưởng, mà chỉ đơn giản mang trên mình trách nhiệm thầm lặng. Ngay cả khi bị bỏ rơi trong một góc, nó vẫn lặng lẽ chờ đợi, biết rằng mình sẽ luôn hữu ích.

Viên đá khiêm nhường ấy, theo cách riêng của nó, âm thầm xây dựng nền tảng của thế giới, chứng kiến ​​thời gian trôi qua, và cuối cùng trở thành một phần không thể thiếu của thế giới. Đá đã dạy tôi rằng sức mạnh thực sự nằm ở sự kiên cường và bền bỉ.

Con người và đá, tuy khác biệt về bản chất, nhưng đều tồn tại trên thế giới này. Chúng ta có thể hấp thụ sức mạnh từ đá, trở nên mạnh mẽ và can đảm hơn, chúng ta cũng có thể dùng cảm xúc để thổi hồn vào đá, biến chúng thành một phần cuộc sống của mình. Hãy trân trọng những cuộc gặp gỡ với đá và cảm nhận nguồn cảm hứng và hơi ấm mà chúng mang lại.

Người Trung Quốc yêu đá, dùng chúng để xoa dịu cuộc sống. Người ta nói rằng lòng thương xót của trời dành cho núi non lớn đến mức nó trở thành một nỗi ám ảnh, tạo ra những lễ vật độc đáo để xoa dịu nỗi cô đơn. “Đá khiến ta cảm thấy cổ kính”. Câu nói của Văn Chấn Hằng là một góc nhìn sâu sắc về việc thưởng thức đá theo truyền thống.

Đá khiến ta cảm thấy cổ kính” có nghĩa là việc thưởng thức đá có thể mang lại cho ta cảm giác cổ kính, cảm giác vĩnh hằng. Đời người là phù du. Nhờ dựa vào đá, người trăm tuổi có thể trải nghiệm niềm vui ngàn năm. Tại sao lại không? Ngày nay, con người có thể bối rối trước tình yêu bền bỉ của người xưa dành cho một viên đá vô dụng, nhưng điều này thực ra đã ăn sâu vào triết học và mỹ học cổ điển Trung Hoa.

Mỹ học cổ điển Trung Hoa là sự giao thoa của Nho giáo, Phật giáo và Đạo giáo, mỗi tôn giáo đều không thể tách rời. Tuy nhiên, sự thưởng thức mỹ học thể hiện ở việc thưởng thức các vật thể, nơi ta có thể thấy những dòng chảy đa dạng này, thường nghiêng về một phía.

Một viên đá, một lễ vật thuần khiết, “phản chiếu linh khí trời đất qua hàng triệu năm.” Đứng trước một tảng đá, một mình, đối diện với thời gian trôi qua, thời gian trôi qua, và vĩnh hằng, người ta chiêm nghiệm giá trị của cuộc sống và tìm thấy niềm an ủi trong sự ngắn ngủi của khoảnh khắc hiện tại.

“Đá không biết nói, nhưng lại vô cùng đáng yêu.” Đây cũng là lý do tại sao những người yêu đá, khi nhìn thấy những viên đá yêu thích của mình, thường mỉm cười từ tận đáy lòng, và nụ cười ấy thường trở thành động lực cho việc sưu tầm của họ. “Than ôi! Tảng đá này, sau hàng trăm, hàng ngàn năm, sẽ rải rác khắp mặt đất, dịch chuyển và biến mất, ai sẽ biết đến nó? Im lặng, bất động, không dấu vết, tảng đá biến đổi qua sự bất biến, tìm thấy vẻ đẹp trong điều không thể đạt được, và tìm thấy sự trường tồn trong bản chất bất biến của nó. Vì không bị bất cứ điều gì chi phối, nó vẫn vĩnh cửu.

Người Trung Quốc khám phá đá để chiêm ngưỡng những điều kỳ diệu của thiên nhiên, nhưng quan trọng hơn, để mở ra một Dòng chảy thời gian vô tận. Những khe hở mờ ảo, tựa như đôi mắt quan sát sự vĩnh hằng của vũ trụ, thực sự hé lộ những họa tiết của bầu trời, ngay cả khi sóng vỗ bờ; một hòn đá đơn lẻ ôm trọn tinh hoa của quá khứ xa xưa.

Bài viết cùng chủ đề:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *